Thu Thực một tay ôm bụng cười to, buồn cười không nhịn được, tay kia chỉ vào thiếu niên ngây thơ, một câu nói toạc ra móng heo, "Bởi vì Bảo Bình châu của các ngươi thật sự quá nhỏ, Câu Lô châu chúng ta có tới sáu thư viện, càng không cần nói tới Trung Thổ mênh mông."
Xuân Thủy lặng lẽ trừng mắt liếc muội muội một cái, Thu Thực vẫn không nhịn được cười, "Trần công tử hỏi câu này, thật sự buồn cười mà."
Trần Bình An ngồi ở phía sau bàn đọc sách, vò đầu mãi.
Thì ra Hạo nhiên thiên hạ lớn như vậy.
Hôm nay, sau khi Trần Bình An đi cọc ở đài ngắm cảnh xong thì cứ lơ đễnh không mục đích nhìn mây cuộn mây tan, đột nhiên lại nhìn thấy đạo sĩ trẻ tuổi lưng đeo mộc kiếm kia.