Nếu là Luyện khí sĩ xuất thân từ nhà nghèo khó nơi tầng đáy xã hội, chỉ sợ ngay cả cơ hội liếc mắt nhìn bàn cờ một cái còn không có, dù sao cầm kỳ thư họa đều là chuyện của nhà giàu, cho dù trở thành người trên núi, nhưng chuyện chơi cờ, chú ý nhất là tập trung tinh thần, hơn nữa sâu không thấy đáy, một Luyện khí sĩ Hạ ngũ cảnh, trừ phi thuở nhỏ yêu thích, nếu không tuyệt đối sẽ không phân tâm đi học cờ. Sở thích quan trọng hơn, hay là nước chảy đá mòn, tăng trưởng tu vi quan trọng hơn?
Thấy mầm biết cây, trong lòng Xuân Thủy hiểu rõ điều này, cô cảm thấy đây mới là điểm thực sự thú vị.
Trần Bình An ở tại phòng chữ Thiên, là thiếu niên đi ra con ngõ nhỏ nơi phố phường, lại có thể mỗi ngày đứng trên đài ngắm cảnh, luyện quyền ngắm biển mây.
Mà đạo nhân trẻ tuổi hay xấu hổ này, rất có thể là con cháu sĩ tộc đệ tử thư hương nhiều năm, thân phận nơi thế tục không phải là quá kém, đáng tiếc khi gặp thần tiên trên núi tụ tập, lại hoàn toàn không đủ cơ, cuối cùng chỉ có thể tản bộ trên mạn thuyền.
Trong lúc Xuân Thủy vô tình nhìn lên hàng vị trí trên cùng, đứa nhỏ được nam tử nhát gan bế trong lòng chợt quay đầu cười cười với cô.