Hán tử áy náy nói với Trần Bình An: "Tiểu huynh đệ, ta là Vương Nghị Nhiên, thay mặt nữ nhi xin lỗi ngươi."
Trần Bình An gật đầu, trước khi đi tiếp, hắn nghĩ bụng, ấn tượng về thiếu nữ này đã tụt dốc thảm hại, bởi vì nàng ta khiến Trần Bình An nhớ đến hai cha con Chu Hà Chu Lộc, cảnh tượng tương tự, bậc cha chú rõ ràng là người thấu tình đạt lý, hào sảng trượng nghĩa, tại sao nữ nhi bọn họ dạy dỗ ra, lại ương ngạnh, hống hách như vậy?
Thật kỳ lạ!
Trần Bình An vừa nghĩ đến Chu Lộc, kẻ đã ám sát mình, liền nghĩ đến kẻ chủ mưu đứng sau, nhị ca của Lý Bảo Bình, Lý Bảo Châm, đây là mối thù không thể bỏ qua, khiến Trần Bình An không kìm được mà thở dài một tiếng.
Trần Bình An không nói lời nào đã rời đi, chi tiết này lập tức khiến nữ tử đeo đao đang tràn đầy lửa giận kia triệt để không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy,lạnh lùng nói: “Đường đường là trang chủ Hoành Đao sơn trang đích thân xin lỗi ngươi, vậy mà ngươi lại không nói lấy một lời? Đúng là thứ có mẹ sinh mà không có cha dạy!”