Phụ nhân trẻ tuổi đứng dậy, phong thái hành lễ, cung kính gọi: “Lão tổ tông.”
Sắc mặt Vương Nghị Nhiên hơi biến, vội ôm quyền, cúi đầu nói: “Hoành Đao sơn trang Vương Nghị Nhiên, bái kiến Tống Kiếm Thánh!”
Thư sinh theo sau, vỗ đầu thiếu nữ, ra hiệu nàng đứng dậy nghênh đón, sau đó thư sinh chắp tay, cao giọng nói: “Hàn Nguyên Thiện, đệ tử Tiểu Trọng Sơn Hàn thị, bái kiến lão trang chủ.”
Thiếu nữ tính tình hoạt bát, không hề sợ hãi, học theo ca ca, chắp tay nhưng không cúi đầu, nhìn thẳng vào vị lão thần tiên giang hồ nổi danh như sấm kia, giọng nói ngây thơ: “Hàn Nguyên Học, đệ tử Tiểu Trọng Sơn Hàn thị, bái kiến lão trang chủ.”
Lão Kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu hiện thân, Tống Phượng Sơn là đích tôn của lão nhân, vậy mà lại là người cuối cùng đứng dậy, giọng nói không chút cảm xúc, chậm rãi nói: “Gia gia lần này ra ngoài có chút ngắn ngủi, tôn nhi còn tưởng phải đợi đến khi sơn trang bên này không còn khách nhân, gia gia mới chịu trở về.”