Chu Củ đi trên con đường lớn từ Kiếm Thủy sơn trang dẫn đến trấn nhỏ, thở dài một tiếng: “Có chút tự ti rồi.”
Đi trên con đường rộng lớn vắng vẻ, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hiền nhân Chu Củ, nhẹ nhàng hỏi: “Cự Nhiên, có phải con lại thấy cảnh tượng kỳ lạ gì chăng?”
Chu Củ cười đáp: “Tiên sinh tốt của ta, người có thể đừng dọa đệ tử như vậy được không? Nếu dọa ta sợ đến ngốc luôn thì tiên sinh chỉ có nước khóc thôi.”
Thân ảnh phiêu diêu của sơn trưởng thư viện cùng đi bên cạnh Chu Củ.
Chu Củ mỉm cười nói: “Tiên sinh, lần này ta không muốn nói với người, để người thèm chết đi.”