TRUYỆN FULL

[Dịch] Kiếm Lai

Chương 797: Ngàn Hoa Đua Nở (1)

Bến đò mà Trần Bình An đáp thuyền không cùng một nơi với bến đò đi qua Vân Tùng quốc. Sau khi trả mười mai tiền hoa tuyết, lấy một tấm mộc bài, giao trả lại miếng ấn phù do Đại Đô đốc phủ tặng, Trần Bình An liền đi theo mấy chục người cùng tới bến, địa điểm vậy mà lại là một lối vào động dung nham dưới lòng đất. Cửa động rộng chừng năm sáu trượng, phủ kín bút tích khắc trên vách đá của danh nhân tiên sư qua các triều đại, “Ngư Lân tiên cảnh”, “Hồ trung nhật nguyệt trường”, “Dao Lâm động thiên”, nét bút phần lớn mạnh mẽ. Sau khi vào động, khung cảnh thoáng đãng sáng sủa, một đoàn người lần theo bậc đá đi xuống, thong thả đi chừng một nén nhang, tiến vào một thạch sảnh khổng lồ. Hai bên vách đá phía đông tây, có bích họa phi thiên sống động như thật, tay áo bay phấp phới, thần thái phiêu dật. Dung mạo nữ nhân rõ ràng, thân thể phần nhiều đẫy đà, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy ục ịch.

Bờ bến đỗ một chiếc thuyền ba tầng, đầu thuyền và đuôi thuyền đều có điêu khắc đầu rồng và đuôi rồng. Ngoại trừ kích thước to lớn, gần sánh ngang với chiến thuyền trên đại hồ của các vương triều, kiểu dáng dường như không khác gì so với thuyền đò thế tục. Ngoài nhóm người của Trần Bình An, đã có hơn ba trăm người chen chúc tụ tập ở đó. Bến đò có đủ loại cửa hàng, phần lớn đều tinh xảo, không treo biển hiệu câu đối, chỉ treo bảng chữ trước cửa, bán tranh chữ, bánh trái và hoa quả, cùng với một số đặc sản của các nước xung quanh Sơ Thủy quốc, ví dụ như tranh địa y cỡ nhỏ, chén đấu kê của Thải Y quốc, tranh chữ tùng châm của Tùng Khê quốc, điêu khắc lá du, tượng La Hán điêu khắc từ rễ cây của Cổ Du quốc, vân vân.

Trần Bình An trước đó trả mười mai tiền hoa tuyết, thuê một gian phòng đơn ở lầu hai, thực ra lầu một chỉ cần ba mai, cũng chính là ba nghìn lượng bạc. Tuy nói là bến đò tiên gia, lộ trình lại xa xôi, nhưng mức giá này so với chi phí viễn du của các vương triều thế tục mà nói, vẫn rất dọa người. May mà Trần Bình An là người từng ngồi qua Côn thuyền, không đến mức kinh ngạc, ở Thanh Phù phường lại bán được Ngũ Nhạc Chân Hình Oản và gỗ Lôi Kích Ô Mộc, thu được bốn trăm năm mươi mai tiền hoa tuyết, lợi nhuận không tệ. Thêm nữa, Trần Bình An cần mỗi ngày luyện quyền tẩu trang, nên khoản tiền này vẫn phải chi, không thể tiết kiệm.

Có một vị luyện khí sĩ ngồi trên bục đá nhỏ ở bến đò, tay cầm chén trà đầy vết đốm chim trĩ, uống mãi không thấy cạn. Hắn lớn tiếng nhắc nhở mọi người, nửa canh giờ nữa thuyền sẽ xuôi về phía nam, trước khi lên thuyền có thể mua ít đặc sản giá rẻ chất lượng tốt mang về quê nhà. Sau đó, hắn đặc biệt nhắc đến địa y của Thải Y quốc và cây cảnh của Sơn Lan quốc, hết lời ca ngợi, còn nói cả biển hiệu của hai cửa hàng. Quả nhiên không ít hành khách trên thuyền động lòng, đến hai cửa tiệm đó vung tiền mua sắm, khiến chưởng quỹ các tiệm khác hoặc là trợn mắt, hoặc là ngưỡng mộ. Có tiền có thể sai quỷ thần, bọn họ không có tiền lo lót quan hệ, đành chịu vậy thôi.

Trần Bình An lặng lẽ đứng giữa đám đông, đột nhiên nhớ tới Lưu Cao Hoa, con trai thái thú quận Yên Chi, cùng với thư sinh cây thành tinh của Cổ Du quốc và đôi đấu kê bôi mà bọn họ mang theo lúc đó. Nghe nói ở nơi khác giá của đấu kê bôi phải tăng gấp mấy lần, hắn liền chạy đi mua một đôi, một đồng tiền hoa tuyết hai chiếc, đặt hộp gỗ hoàng dương đựng đấu kê bôi vào trong bọc hành lý, lại dùng bạc thật mua ít trái cây tươi, xách một túi lớn trong tay.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất