Trần Bình An ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ráng đỏ vạn trượng và luồng khí màu vàng kim, đối diện với ánh ráng chói mắt và luồng khí màu vàng kim, hai mắt Trần Bình An chẳng hề cảm thấy có gì khó chịu.
Không biết có phải ảo giác hay không, Trần Bình An dường như nhận ra mây đỏ cuồn cuộn đổ xuống, sau đó tâm thần hắn khẽ chấn động, trong khoảnh khắc, lại có mười mấy con du long màu vàng kim cuồn cuộn tuôn ra, từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía hắn, khí thế hung hãn, dường như muốn nghiền nát kẻ dám nhìn thẳng vào chúng.
Những con giao long lao đến cực nhanh, Trần Bình An buông cần câu, đột ngột đứng dậy, quyền ý trên người tự bùng lên, bao trùm lấy thân thể bên ngoài và khí phủ bên trong, tâm ý tương thông, đối mặt với sự khiêu khích, Trần Bình An chỉ cảm thấy như đang đối mặt với lão nhân ở Trúc Lâu trên núi Lạc Phách, trời đất bao la, duy chỉ có quyền pháp là lớn nhất, hắn nhất định phải xuất ra quyền này!
Mười mấy con giao long màu vàng kim không có thực thể, lao thẳng về phía Trần Bình An.
Trần Bình An chẳng nói chẳng rằng, lập tức tung ra Vân Chưng Đại Trạch Thức, hai chân giẫm mạnh xuống mặt đất bên bờ sông, kình đạo xuyên thấu xuống hơn một trượng, không chỉ mặt đất rung chuyển ầm ầm liên miên không dứt, như tiếng sấm mùa xuân vang vọng, mà mặt nước gần bờ sông cũng dấy lên từng đợt sóng, xô về phía bờ đối diện.