Phụ nhân lắc đầu: "Ta đã quyết."
Nàng quay đầu nhìn về phía thiếu niên, dịu dàng hỏi: "Trần Bình An, đạo phù đó, thực sự rất quan trọng?"
Trần Bình An gắng sức gật đầu.
Phụ nhân hít sâu một hơi: "Dù sao sự đã đến nước này, còn có thể làm gì. Lão giao kia đã quyết tâm không nể tình, lúc nào cũng dùng hai chữ quy củ để áp ta, sự xuất vô thường tất có huyền cơ, nếu Trần Bình An ngươi nguyện ý làm chút gì đó, vậy cứ làm đi, hai chúng ta giúp ngươi kéo dài chút thời gian, vẫn không khó."
Trần Bình An lập tức ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, quay lưng về phía giao long màu vàng kim, tâm ý tương liên với phi kiếm Mười Lăm, rất nhanh từ trong tay áo trượt ra một tấm phù chỉ màu xanh, giống như một trang sách bị xé ra từ một cuốn sách thánh hiền nào đó. Trần Bình An tay trái cầm bút Tiểu Tuyết Chủy, khẽ hà hơi, nhưng khi chiếc bút lông "hạ bút hữu thần" vươn về phía tấm phù chỉ, nội tâm Trần Bình An chấn động không thôi, ngòi bút tựa như lúc tuyết rơi dày, đôi chân người đi đường lún sâu trong tuyết, khó nhấc nổi bước chân!