Trần Bình An đặt Dưỡng Kiếm Hồ lên bụng, hai tay gối sau đầu: “Cảm giác đó rất kỳ lạ, như thể ta nhìn thấy và nghe được tâm cảnh, tâm hồ và tâm thanh của mọi người. Giống như lão tiền bối nói, ‘ân nhỏ oán lớn’, lúc đó ta phát hiện mười phần thì có đến tám, chín phần hành khách đảo Quế Hoa đều lạnh lùng, thờ ơ hoặc hả hê, thậm chí như thể hận không thể ta chết ngay tại chỗ, đương nhiên cũng có rất nhiều kẻ đố kỵ... Trước đây ta luôn không hiểu vì sao lại như vậy, cho đến khi lão tiền bối nói đây là đảo Quế Hoa, đều là thương nhân, hơn nữa ai cũng muốn sống sót. Ta nghĩ lại, đúng vậy, ta lớn lên đến giờ, chính là nhờ muốn sống mà đi đến được ngày hôm nay.”
Trần Bình An nhếch miệng cười: “Ta có một bằng hữu, là một kiếm khách, rất lợi hại. Lục Trầm tính kế ta, ta liền chơi lại hắn, cố ý nhờ hắn chuyển lời trăn trối. Lục Trầm hoặc là giả vờ không nghe thấy, hoặc là phải ngậm bồ hòn làm ngọt chuyển lời cho bằng hữu của ta, rồi bị hắn đánh cho một trận. Nghĩ đến cảnh này, ta liền không còn sợ chết nữa.”
Có vài chuyện, Trần Bình An vẫn không dám nói ra.
Bởi vì có liên quan đến Tề tiên sinh.
Tề tiên sinh dặn dò hắn, dù thế nào cũng không được đánh mất hy vọng vào thế gian này.