Trút cạn bầu tâm sự như trúc đổ đậu, một hơi nói xong những lời này, Trần Bình An liền cảm thấy cổ họng khô khốc, mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy bầu dưỡng kiếm trong tay nặng tựa vạn cân.
Nhưng Trần Bình An không hối hận vì đã nói nhiều như vậy.
Trần Bình An run giọng: "Ninh cô nương, việc ta thích nàng là chuyện của ta, nàng không thích ta, cũng không sao cả."
Ninh Dao tựa lưng vào vách tường, những dây tơ hồng kia vẫn không thể sánh bằng vẻ động lòng người của nàng.
Nàng hỏi: "Có phải nếu ta không thích ngươi, ngươi sẽ đi thích cô nương khác? Tỷ như..."