Nói đoạn, Trần Bình An thở dài, cũng ghé người trên bàn, khẽ dùng ngón tay chạm vào Dưỡng Kiếm Hồ: "Ngày ta rời quê hương, là ngồi trên một chiếc thuyền côn của Đả Tiếu Sơn ở Câu Lô Châu, trên thuyền gặp một đôi tỷ muội, một người tên Xuân Thủy, một người tên Thu Thực, tuổi tác xấp xỉ ta, sau đó thuyền côn bị nạn, có lẽ vĩnh viễn không còn cơ hội tương phùng."
Trần Bình An liếc nhìn chiếc bút tẩy không mấy nổi bật trên bàn.
Cách nó chưa đầy một thước.
Nhưng đã cách xa các nàng vạn dặm.
Ninh Dao không những không cho rằng Trần Bình An trăng hoa, ngược lại nhẹ giọng an ủi: "Sinh ly tử biệt, vốn là lẽ thường."