Trần Bình An gật đầu. Hắn từng ở Hẻm Bùn Lầy lần đầu gặp Đại Lỵ phiên vương Tống Trường Kính, sau đó là lão nhân họ Thôi xuất quyền ở trúc lâu, thêm cả Trịnh Đại Phong sau khi gian nan phá cảnh, đăng thiên mà đi. Tất cả đều khiến người ta cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt với đám thần tiên trên núi, cái loại khí thế tông sư "Ta tranh đệ nhất, ai dám tranh phong" ấy, vô cùng rõ rệt.
Ninh Dao đưa trả bầu rượu cho Trần Bình An, "Thực ra, kết luận của ta mới chỉ nói một nửa. Ngươi thấy Tào Từ rất lợi hại, nhưng ta lại thấy ngươi còn lợi hại hơn."
Trần Bình An cười ngây ngô. Được người mình yêu mến cho là lợi hại, há chẳng phải là lợi hại sao?
Ninh Daonghiêm túc nói: "Bởi vì trong cùng một thời đại, chắc chắn không có mấy ai có thể giao thủ với Tào Từ, không ai có thể thực sự lĩnh giáo được cái loại khí diễm 'vô địch' của hắn. Nhưng ngươi không chỉ giao thủ với hắn, mà còn đánh liền ba trận. Sau khi thua cả ba, ngươi vẫn có thể bất bại trong trận chiến tâm cảnh với hắn, điều này thực sự rất khó có được."
Ninh Dao khẽ ho khan một tiếng, ngồi thẳng người, vỗ nhẹ vai Trần Bình An, ôn tồn: "Chuyện này rất khó có được, phải giữ vững, tiếp tục cố gắng."