Ngoài cửa phòng Trần Bình An, nam nhân cất giọng oán trách: "Trực tiếp hiện thân trong phòng tiểu tử kia chẳng phải xong sao, việc gì phải bày vẽ phiền phức."
Phụ nhân trừng mắt: "Sao có thể thiếu lễ nghĩa như vậy? Khuê nữ đã mang cái tính khí đó rồi, lại thêm cả ngươi nữa, nếu ta còn dễ dãi, thì khác nào coi Trần Bình An là bùn đất mặc người giày xéo? Sao? Chỉ vì khuê nữ có số mệnh tốt, tìm được một hài tử tốt như vậy, liền cho rằng mọi thứ là lẽ đương nhiên?"
Nam nhân tức tối: "Chỉ có mình ngươi là thấy hắn vừa mắt! Hắn tìm được khuê nữ bảo bối của chúng ta, chẳng phải càng may mắn hơn sao? Nếu có từ đường, ta đốt cả trăm cây hương cũng không tiếc."
Phụ nhân vốn tính tình cố chấp, nghe vậy liền dừng tay gõ cửa, quyết định phải nói cho ra nhẽ với trượng phu nhà mình, để tránh sau khi vào phòng lại ăn nói lung tung, khó mà thu dọn.
Hạo Nhiên thiên hạ chung quy không phải Kiếm Khí Trường Thành quen với cảnh sinh tử, ngoài Đảo Huyền Sơn, lời nói vô tâm cũng có thể làm tổn thương người khác sâu sắc.