Trần Bình An không nói một lời, bước đi chừng bốn năm dặm, liền thấy tòa Dư Âm Sơn Lâu cao ba tầng. Bốn phía lầu đài là hành lang dưới mái hiên, vây quanh bởi lan can bạch ngọc, còn có một bến đò nhỏ, neo đậu hai chiếc thuyền con. Gần Dư Âm Sơn Lâu có một đầm sen rộng lớn, các thiếu nữ hái sen chèo thuyền qua lại, ngân nga điệu hát dân gian, mềm mại động lòng người.
Trần Bình An dừng bước, nhắc nhở: "Ta đến nơi rồi."
Lục Đài gật đầu.
Trần Bình An thấy hắn giả ngây giả dại, đành phải hỏi thẳng: "Hôm nay ta không mời ngươi vào ngồi, nếu có thời gian ta sẽ tìm ngươi, ngươi ngụ ở lầu nào?"
Lục Đài giơ tay chỉ vào Dư Âm Sơn Lâu.