Trần Bình An luyện quyền, đi cọc quanh hành lang của Dư Âm Sơn Lâu.
Gió mát hiu hiu thổi, hương sen thoang thoảng đưa lại. Trong tiếng ca hái sen mơ hồ, bạch y thiếu niên thong thả xuất quyền.
Buổi chiều, Trần Bình An luyện kiếm chỉ ở lầu một rộng rãi, không ra hành lang bên ngoài, vẫn là hư nắm kiếm thức.
Bởi cõng trường kiếm 【 Kiếm Khí 】 có thể tôi luyện hồn phách, bản thân nó đã là một hình thức tu hành. Trần Bình An dù đến tối đi ngủ cũng không tháo kiếm xuống, mà chọn tư thế nằm nghiêng.
Dưỡng Kiếm Hồ treo cao trước giường. Hiện giờ hắn không còn thường xuyên uống rượu, nên không cần luôn treo hồ bên hông. Sơ Nhất và Thập Ngũ, hai vị tiểu tổ tông, tâm ý tương thông với hắn. Một đường viễn du ngàn vạn dặm, sớm chiều ở chung, càng thêm tâm linh tương khế, giao lưu càng thêm thuận lợi, dường như linh trí của hai thanh bản mệnh phi kiếm ngày càng thành thục.