Cho nên trong Ngũ nhạc, trừ Trung Nhạc chính thần không nói, đông tây nam bắc bốn núi còn lại, chỉ cần có một ngày, nghiền ngẫm ra dư vị của vụ thảm án này, như vậy quá nửa đều sẽ bắt đầu mang lòng oán hận đối với hoàng đế Đại Ly, chỉ có cựu Bắc Nhạc thần linh năm xưa từ đầu đã chọn đội sai lầm, sẽ càng cảm thấy sợ hãi hơn mà thôi.
Giả sử trước ngày hôm nay, Thôi Sàm còn muốn nói những tiên cơ nhỏ nhỏ này cho nàng ta nghe, nhưng đến lúc này, hắn không định cùng chung hoạn nạn với nàng ta nữa.
Một số chuyện xấu xa nữ tử này làm ra, Thôi Sàm hắn có thể chịu được, dù sao chuyện không liên quan mình, minh hữu càng là tâm địa độc ác, kẻ địch của mình càng khó chịu, Thôi Sàm còn chưa đến mức ngu ngốc đi khuyên bảo vị minh hữu này, rằng ngươi phải có tâm địa Bồ Tát. Thôi Sàm có thể đi tới một bước như ngày hôm nay chắc chắn không phải dựa lòng dạ nhân hậu gì. Nhưng vị hoàng đế bệ hạ kia, giả thiết lần này vây săn thành công, có lẽ chỉ là giaos huấn một chút mà thôi, nhưng bây giờ tình thế đã rất khác.
Vị nương nương này quả nhiên là hoàn toàn không có chút lòng dạ đàn bà, để tên hàng tướng Lô thị kia đi lấy đầu Tống Dục Chương, hơn nữa còn lén đặt ở trong hộp gỗ, để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Nhằm vào ai? Tất nhiên là con trai Tống Mục, hoặc là nói Tống Tập Tân lớn lên ở ngõ Nê Bình.