Ngón tay Trần Bình An theo bản năng vuốt ve mảnh trúc màu xanh lục mát mắt, “Sau khi rời khỏi bờ sông Thiết Phù, tới gần Kỳ Đôn sơn, thật ra đoạn đường núi sau đó ngươi đã bước đi rất nhẹ nhàng.”
Vẻ mặt Lâm Thủ Nhất không thay đổi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ồ. Thì ra ngươi đã nhận ra từ lâu.”
Trần Bình An cười nói: “A Lương rất lười nhác, bản lãnh lớn lại không muốn quản việc nhỏ. Như vậy ta là kẻ dẫn đường, đương nhiên phải để ý đến cước lực mỗi người các ngươi, khi nào dừng lại nghỉ ngơi, cần có tính toán trong lòng, cần để mọi người đi đường không mệt gì cả, đồng thời còn phải cố hết khả năng để các ngươi dựa vào đi đường mà tăng trưởng cước lực, về sau đường chúng ta đi còn rất dài, ta hy vọng mọi người sau này không cần chịu khổ như vậy.”
Lâm Thủ Nhất vừa thấy sắc mặt và ánh mắt Trần Bình An, hai tay khoanh trước ngực, không biết sao hừ lạnh nói: “Người khác nói lời này, ta không tin.”
Trần Bình An giơ mảnh trúc trong tay lên, cười hỏi: “Càng ngày càng thuận tay, nhưng chắc chắn hòm trúc cuối cùng sẽ đẹp nhất, như vậy cái này làm cho Lý Hòe trước nha? Vậy ta sẽ làm nhỏ một chút.”