Lão quản sự vỗ vỗ ngực, ngừng ho khan, cười nói: “Đại Ly hôm nay núi cao rung chuyển, trừ phi là vị Nguyễn sư kia tự mình ra tay, nếu không tiểu thư nhà ta thật sự không sợ ai, cho dù đánh không lại một ít cung phụng bí mật của triều đình Đại Ly các ngươi, nhưng nếu tiểu thư thật sự muốn trốn đi, các ngươi chẳng lẽ dám quyết đoán, một hơi đào đứt chân núi mấy trăm dặm này, đồng thời cắt đứt Tú Hoa giang, không sợ từ đó, liên lụy tới Kỳ Đôn sơn và Ly Châu động thiên vừa rơi xuống đất kia?”
Lão nhân áo sam xanh sắc mặt âm trầm, “Đại nhân nhà ta không giống những cung phụng Đại Ly có giá tới tận trời kia, từ trước tới nay ngài ấy ghét nhất người khác được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Cửa lớn chậm rãi khép lại, lão quản sự đứng ở trong cửa, nheo mắt cười nói: “Tiểu thư nhà ta lên tiếng, nói Đại Ly các ngươi ra tay thử xem.”
“Vậy thì thử thôi!”
Lễ bộ lang trung Đại Ly lắc đầu, cũng là một người lanh lẹ, không nói chuyện dây dưa nữa, đi thẳng xuống bậc thang, thu lại cái đèn lồng lớn màu đỏ, ném lên bầu trời.