Tráng hán hừ lạnh nói: “Ngươi quản được sao?”
Kiếm khách trẻ tuổi vừa mới từ trên Tú Hoa giang quay về cười nói: “Lưu Ngục là điển hình của loại người khẩu xà tâm Phật, đừng chấp nhặt với hắn.”
Ngụy Bách vội vàng xua tay, “Không dám không dám.”
Khuỷu tay kiếm khách tùy ý gác ở trên trường kiếm, vẻ mặt ôn hòa cười nói: “Vừa đúng lúc huyện Long Tuyền đột nhiên có chút việc cần xử trí, nếu không chê, chúng ta cùng nhau rời núi? Tuy trước đó ta đã thông báo với Ngô Diên huyện lệnh Long Tuyền bên đó, theo lý thuyết sẽ không có trắc trở gì, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, dù sao vùng Lạc Phách sơn, hôm nay có Thanh Ô tiên sinh của Khâm Thiên Giám không nói, còn có rất nhiều thế lực bên ngoài, ta không hy vọng quan hệ của ngươi và Đại Ly thật không dễ gì mới dịu đi một chút, giờ lại lần nữa vỡ tan.”
Ngụy Bách nhìn như không chút để ý nói: “Xem động tĩnh đại chiến lúc trước, không phải Đại Ly các ngươi có thần Ngũ Nhạc chính thức bất hạnh bỏ mình đấy chứ? Như thế nào, không lẽ Ngụy Bách ta cũng mượn cơ hội này, có thể được chia một ly canh nho nhỏ? Cái gọi là nhiệm vụ bất ngờ của đại nhân, sẽ không liên quan tới ta chứ?”