TRUYỆN FULL

[Dịch] Kiếm Lai

Chương 337: Sơn thủy thiếu niên (1)

Nói tới những chuyện hoàn toàn không liên quan tới mình, vẻ mặt lão đạo mù lại đầy thần thái, không còn chút nản lòng thoái chí nào nữa.

Đây chỉ sợ cũng là một trong những nguyên nhân tu hành khó như lên trời, nhưng lại vẫn làm cho người ta "có bị xua đuổi cũng không đi".

Một khi bước lên con đường tu hành, đi lên cầu trường sinh, từng thấy hoặc là từng nghe phong cảnh tuyệt đẹp nơi chỗ cao trên núi, có thể trường thọ, biết thuật pháp, hô mưa gọi gió, có thể dời non lấp biển, tất cả phong cảnh tráng lệ không thể tưởng tượng đều có thể chờ mong, do đó, ai còn thích đi lăn lộn ở dưới núi chướng khí mù mịt?

Lão nhân thở dài nói: “Bần đạo và hai đồ đệ mấy năm nay sống nương tựa lẫn nhau, du lịch bốn phương, cũng đã làm không ít chuyện hàng yêu trừ ma, tróc quỷ trừ tà, hơn nữa cũng thu bạc. Không có cách nào cả, tu đạo cũng phải cầu tài mà, dựng ra cầu trường sinh, vốn là nơi tiêu tiền lớn nhất trên đời này. Gia đình quyền quý cho dù có ma quỷ làm loạn, nhưng bần đạo đã không có cửa, cũng không có ai hỗ trợ tiến cử, đương nhiên là không có cơ hội đi vào. Về phần nhà giàu địa phương mở thuỷ bộ đàn tràng, sẽ chỉ mời những danh tăng lão đạo có tiếng tăm lớn trên địa phương, không tin được người ngoài, lôi pháp sư môn mà bần đạo sở trường, chung quy không thể lấy để hù dọa người phàm tục, lấy cái này chứng minh mình không phải kẻ lừa gạt, cho nên đành phải rơi vào kết cục như thế. Tróc yêu thành công, chưa chắc có thể kiếm được bao nhiêu bạc, một khi thất bại, thì nhất định là lỗ vốn. Tu hành không dễ dàng.”Vừa đi vừa nói, đợi tới lúc mọi người tỉnh ngộ thì ra đã đi ra khỏi hõm núi như nhà giam kia, không biết có phải ảo giác hay không, đều cảm thấy khôi phục lại nguyên trạng non xanh nước biếc, đã không còn hơi lạnh âm trầm uế khí dày đặc lúc trước.

Cuối cùng Trần Bình An phát hiện đạo nhân mù cho dù không nói gì nữa, cũng không có ý chia tay, luôn theo bọn họ cùng nam hạ, không nhịn được mở miệng hỏi: “Đạo trưởng các ngươi không phải muốn đi về phía bắc sao?”Lão đạo nhân cười ha ha, nói: “Chậm trễ một chút thời gian mà thôi, không sao không sao, ân cứu mạng không biết lấy gì để báo đáp, coi như là bần đạo mang theo hai đồ đệ tiễn các ân nhân, đơn giản là việc nhỏ đi thêm mấy bước đường thôi.”

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất