Lão nhân cảm khái nói: “Tiền đồ không thể đong đếm, không thể đong đếm.”
Tiểu cô nương ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra, tò mò hỏi: “Sư phụ đã biết bọn họ có cao thủ bảo hộ, vậy vì sao phải làm điều thừa, nói cho bọn họ biết tình hình của lệ quỷ Tam Chi Sơn, vốn dĩ bọn họ không cần lo lắng mà.”
Lão đạo nhân theo thói quen đưa tay véo má tiểu cô nương, cười nói: “Nha đầu ngốc, cái này gọi là huệ mà không phí, không bỏ ra một đồng nào, đã có thể làm người tốt một lần, vì sao không làm?”
Tiểu cô nương rụt rè nói: “Nhưng nếu người ta nhìn thấu tâm tư của sư phụ, sư phụ không phải là vẽ rắn thêm chân à?”
Lão đạo nhân nghẹn lời, lắc đầu thở dài, cuối cùng vỗ vỗ đầu tiểu nha đầu, “Sư phụ về sau phải tốt một chút đối với hai đứa các ngươi. Sư phụ nhiều năm như vậy, luôn nghĩ ngày nào đó nhặt cái bánh từ trên trời rơi xuống, có thể ở ven đường tùy tay nhặt được đệ tử thiên tư trác tuyệt, thường xuyên chê bai hai đứa các ngươi xuất thân không tốt, lai lịch bất chính, không ngờ quay đầu nhìn lại, sư phụ mới là bóng tối dưới đèn.”