Lão nhân giới thiệu, nói đây là trưởng nữ và con trai út của mình, nói bọn họ đọc sách không có tiền đồ, sẽ thật xa vời nếu muốn dựa vào con cái để mang lại vẻ vang cho gia tộc. Nghe những lời oán giận của phụ thân trước mặt người ngoài, nam tử áo bào xanh vẫn mặt không biểu cảm, nữ tử trưởng thành kia thì mỉm cười nhìn về phía những thiếu niên thiếu nữ cùng đứa nhỏ kia, cuối cùng nhìn chăm chú về phía Vu Lộc, nụ cười của nữ tử càng rạng rỡ hơn, như là trong lúc vô tình tìm được một món ăn thôn quê mỹ vị, nữ tử như thể khó kìm được cơn ho khan, vội vàng nghiêng người cúi đầu, nâng tay áo che lấy đôi môi màu đỏ tươi, ho khan hai tiếng.
Trong cổ tay áo rộng thùng thình, cảnh tượng chân thật, là nữ tử vụng trộm nuốt nước miếng, thè lưỡi liếm liếm khóe miệng.
Trần Bình An nhíu nhíu mày.
Thiếu niên cao lớn đảm nhiệm vai trò mã phu vẫn mỉm cười như thường, quay đầu nhìn về phía Thôi Sàm, “Công tử, khi nào thì chúng ta xuất phát?”
Thôi Sàm hờ hững nói: “Xuất phát.”