Người tí hon hương khói mặc áo vàng cất giọng nói trẻ con: "Học trò hỏi Cua có sáu chân và hai càng', giải thích thế nào? Có phải viết nhầm? Đáp án của tiên sinh là tú tài nghèo trong túi cũng không có tiền."
Thôi Sàm ôm bụng cười to, cười đến chảy cả nước mắt.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Thôi Sàm một mình đi về hướng tàng thư lâu, cười đến không ngưng lại được, vừa đi vừa lau nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu cười nói: "Tiên sinh, ta không tiễn nữa."
Thôi Sàm đi vào thư lâu, từ cửa sổ lầu hai, nhìn về phía bóng lưng Trần Bình An, cao giọng hô to: "Tiên sinh, nếu như gặp phải khó khăn quá lớn, có thể rẽ ngang đi tìm vị Hộ bộ lão Thị Lang kia, cứ nói người là tiên sinh của ta là được, nếu như có thể nói lời trái với lương tâm thì tiên sinh cứ nói có quan hệ một nửa sư phụ học sinh cùng lão tú tài, như vậy càng tốt hơn!"