Thôi Sàm vội bước theo, hai tay chắp đằng sau, phong thái phóng khoáng phi phàm, bám riết nói không ngừng nghỉ: “Bọn Lý Bảo Bình theo học ở đây thế nào? Có khiến thư viện tan nát gà bay chó nhảy không?”
Mao Tiểu Đông nói chẳng vui vẻ gì: “Có”
Thôi Sàm mặt sa sầm, “Không phải là có người muốn giết gà dọa khỉ chớ?”
Mao Tiểu Đông cười lạnh nói: “Ta còn tưởng quốc sư ngươi giở trò ném đá giấu tay, âm mưu ly gián quan hệ giữa Đại Tuỳ và thư viện, để hoàng đế Đại Tuỳ không thể xuống đài, cắt đứt hoàn toàn hương hỏa văn mạch của thư viện Sơn Nhai chứ.”
Thôi Sàm có chút bối rối, giơ tay lên gãi gãi đầu, cười trừ nói: “Các lão gia kinh thành có thể làm ra chuyện đó, chứ ta thì không biết. Bây giờ ta lúc nào cũng đắn đo, chuyện gì cũng nghĩ cho người khác, cải chính quy tà… à không đúng, cải tà quy chính từ lâu lắm rồi.”