Hai mắt Lý Bảo Bình sáng lên, đôi mắt vẫn còn thần sắc u ám trước đó, thoáng chốc lại biến thành tiểu cô nương mới xuất đạo.
Thôi Sàm thở dài nói: “Tiểu Bảo Bình à, tiên sinh nhà ta đối với ngươi tốt như vậy, cái gì tốt cũng nhớ đến ngươi, hì, ta không thể hiểu nổi, tiên sinh ta là người nấu nồi thịt kho mà còn không dám bỏ nhiều mắm muối, đến chỗ các ngươi, sao lại không coi bảo bối là bảo bối vậy? Tiểu sư thúc cũng đâu có ngốc.”
Được thôi.
Tiểu cô nương áo bông đỏ chau mày nhăn nhó, miệng xị xuống, nhìn như sắp khóc đến nơi.
Thôi Sàm vội vàng giải thích: “Đừng khóc đừng khóc, Quá Sơn Tức là không thể tới thư viện qua dịch trạm, nhưng thư tín thì vẫn gởi đi được, ở dịch trạm biên cảnh Đại Tuỳ, Trần Bình An đã viết thư cho các ngươi, đoán chừng mười ngày nửa tháng là tới đây, đến lúc đó là khóc hay là cười, mấy tiểu tổ tông các ngươi tự liệu đi.”