Vị tiên sinh kia cười cáo từ rời đi, không quấy rầy người một nhà đoàn tụ.
Sau khi vị tiên sinh dạy học nho nhã lễ độ kia đi rồi, phụ nhân nhất thời như trút được gánh nặng, ôm cổ Lý Hòe, nức nở nói: " Hòe Tử nhà chúng ta sao lại vừa đen vừa gầy như thế này, ôi, mẫu thân như muốn nát hết tâm can, đều tại cha con, bao nhiêu tuổi rồi, đã đi tới một nơi thật xa, rồi đột nhiên ông ta nói không an tâm về con, sợ con không có tiền ăn cơm, sợ con sinh bệnh không có ai chăm sóc, chúng ta bàn tính với nhau, nghĩ lại vẫn thấy nên đến thư viện để thăm con. . ."
Hán tử dáng người thấp bé rắn chắc tựa như một khối sắt cứng đen nhánh lúc này còn gánh trên lưng một bọc hành lý như trái núi nhỏ, gãi gãi đầu, sắc mặt lúng túng nói: "Ta chỉ nói một câu, nói không biết Hòe Tử ở thư viện Đại Tùy có được ăn chân gà không, mẹ và tỷ tỷ con đã khóc òa lên, khuyên như thế nào cũng vô dụng, sau đó mẹ con bọn họ liền. . ."
Phụ nhân bị vạch trần chân tướng ngồi trên đất, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn nam nhân của mình, "Cút mau, ông nói nhiều thế, nếu ông không nhớ Hòe Tử thì tự đi xuống chân núi đợi đi."
Nam nhân ngây ngô cười, đương nhiên không dời bước.