Hoàng đế Đại Tùy cũng không hoảng hốt, chỉ là lời cảm khái tự đáy lòng: "Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể hình dung được cảnh tượng bên điện Vũ Anh chắc chắn rất hoành tráng."
Hoàng đế Đại Tùy xoay người, thế mà lại cung kính chắp tay hành lễ đối với vị tiên sinh kể chuyện kia, cúi đầu nói: "Khẩn xin lão tổ ra mặt mời người nọ tới đây."
Mao Tiểu Đông bước tới gần, khuyên nhủ: "Bệ hạ, ta đi thì sẽ tốt hơn, người đó là phụ thân của một đứa trẻ trong thư viện chúng ta, nghe nói con của hắn bị người ta ức hiếp rất thê thảm, cho nên mới tức khí, muốn tới hoàng cung nói lý với bệ hạ. Ban nãy bệ hạ không muốn gặp, hiện tại người ta đã bị ép đến mức phá cảnh, trở thành võ đạo chỉ cảnh đại tông sư thứ ba của Bảo Bình Châu, khí thế đang lúc đỉnh phong, cũng chưa chắc sẽ đồng ý dừng tay lại."
Hoàng đế Đại Tùy cười nói: "Vậy làm phiền Mao lão đi một chuyến, quả nhân chờ ở Dưỡng tâm trai."
Đợi cho lão nhân cao lớn lướt đi qua rồi, vị tiên sinh kể chuyện mới nhẹ giọng nói: "Lần này ngươi làm vậy, là hợp lý nhưng không hợp tình, là ngươi sai rồi."