Lý Nhị cất giọng ồm ồm: "Ta sẽ không nói những lời khách sáo, dù sao hôm nay ta sẽ đợi ở nơi này, đợi cho người của những gia tộc đó đi ra đánh một trận. Hoàng đế bệ hạ, xin được nói rõ, ta phải trở về thư viện sơm sớm, kêu những người đó đừng cố ý kéo dài thời gian, đến lúc đó đừng trách ta tìm tới cửa từng nhà một.”
Hoàng đế Đại tùy ra hiệu với Mao Tiểu Đông, sau đó đứng dậy nói: "Quả nhân sẽ cho người đi truyền lời."
Mao Tiểu Đông đi theo sát phía sau, rời khỏi Dưỡng tâm trai, để lại Lý Nhị cùng tiên sinh kể chuyện.
Hoàng đế Đại Tùy hơi u sầu, cùng ông lão cao lớn sóng vai đi trong hành lang nói, "Mao lão nói ta nên làm thế nào?"
Mao Tiểu Đông cười nói: "Rất đơn giản, kêu người có tiếng nói trong những gia tộc kai tới, mặc kệ có biết đánh nhau hay không, bỏ đi, thật ra ở trước mặt Lý Nhị, sẽ không có ai được gọi là “biết đánh nhau”, gọi hết bọn họ vào cung, sau đó đứng bất động, cứ đứng như vậy ở trước mặt Lý Nhị kia, chỉ cần họ cúi đầu nhận sai, ra vẻ đáng thương bị đánh cũng không đánh trả, chuyện này sẽ kết thúc thôi. Bệ hạ cứ việc yên tâm, tính tình Lý Nhị vốn thật thà chất phác như vậy, chắc chắn sẽ không ra tay."