Thôi Đông Sơn gật đầu, cũng không nói là đúng hoặc là sai, nhưng hiếm khi không lên tiếng châm chọc thiếu nữ.
Thiếu nữ trong lòng bình tĩnh, cách này có tác dụng! Vu Lộc quả nhiên nói không sai, chung sống với người này, sẽ phải buộc bản thân mình nghĩ đến những gì trước mắt thôit, buộc ánh mắt phải thiển cận đi.
Đột nhiên Thôi Đông Sơn hỏi: "Sao ngươi còn không đi treo cổ đi, ta đợi nhặt xác giúp ngươi đã quá lâu rồi, đến lúc đó ta sẽ khiêng thi thể của ngươi xuống núi, vừa rơi lệ đau khổ, vừa lên án Thái Kinh Thần lão vương bát kia quá vô sỉ, lại dám lẻn vào thư viện, ngay cả một thiếu nữ tướng mạo đen hôi như ngươi cũng xuống tay được, làm hại ngươi xấu hổ mà tự sát, đến lúc đó ta cùng hắn đánh một trận, báo thù cho ngươi."
Thiếu nữ ngây ra như phỗng.
Thôi Đông Sơn xoay cổ, "Bởi vì buổi tối ngày đó, ta tuyên bố ngươi là đệ tử môn hạ của ta, phải cho ngươi mượn nhiều pháp bảo như vậy, trong lòng ta rất khó chịu."