Một hán tử thấp bé khỏe mạnh đi khỏi thư viện Đông Hoa Sơn, cứ đi mãi, tìm được ngôi nhà yên tĩnh ở gần đó, bắt đầu gõ cửa.
Không có ai trả lời.
Căn nhà này từ lâu được cho thuê, bình thường người ở trong viện chỉ ru rú trong nhà, hầu như không lộ diện, thế nhưng sau trận thần tiên đánh nhau buổi tối ngày đó, khiến cho người này ý thức được nơi đây có giao long chiếm giữ.
Tuy nói trong trận giao chiến đó, thiếu niên áo trắng tự xưng lão tổ tông của Thôi gia, ra tay trên đỉnh Đông Hoa Sơn đỉnh, trông nổi bật hơn, một đống pháp bảo ném racả đêm lóa sáng rực rỡ, thế nhưng lão nhân cao to ứng đối đủ loại cũng không tầm thường, cho dù là người trong nghề cảnh giới đủ cao, cũng tự nhận nếu đứng ở vị trí của lão nhân, đích thân đánh với thiếu niên áo trắng coi pháp bảo như cải trắng mà ném lung tung kia, chắc chắn không thể chống đỡ được đến hừng đông.
Hán tử tung một cước đá văng cửa lớn, sải bước đi vào, thấy một ông lão cao to sắc mặt âm trầm, chính là Thái Kinh Thần luyện khí sĩ thập cảnh, đứng ở trong sân, trên bàn có một bầu rượu, có rất nhiều đồ nhắm rượu tinh tế, rượu ngon nguyên chất. Đối với lục địa tiên nhân trong mắt phàm phu tục tử như lão, chút ít hưởng thụ có còn hơn không này thật sự bé nhỏ không đáng kể.