Lý Nhị trở lại nơi ở, vừa lúc Lý Bảo Bình ra về, khi thấy hán tử, tiểu cô nương bình thường đi nhanh như gió bỗng nhiên dừng lại, cười chào hỏi: "Chào Lý thúc thúc!"
Lý Nhị ờ ờ đáp lời, rất vui. Khi xưa ông ta ở trấn nhỏ, số lần đến học thục không nhiều lắm, lúc ấy Lý Hòe oán giận ông ta làm mất mặt nó nên Lý Nhị cũng không dám đi, thế nhưng tiểu cô nương quanh năm mặc quần áo màu đỏ này, là học sinh duy nhất thấy ông ta sẽ gọi một tiếng Lý thúc thúc.
Tiểu cô nương thở dài, hơi chán ngán thất vọng, suy nghĩ của cô như thiên mã hành không, bỗng nhiên vô duyên vô cớ nói: "Lý thúc thúc, xin lỗi thúc."
Lý Nhị chất phác nhưng không ngốc, thoáng cái đã hiểu rõ ý của tiểu cô nương, chắc chắn là cô bé cảm thấy bản thân không chiếu cố tốt cho Lý Hòe, hán tử nhanh chóng lắc đầu nói: "Đừng nói như vậy."
Lý Bảo Bình nghiêm túc nói: " Lý thúc thúc, Lý Hòe bây giờ đọc sách còn dụng tâm hơn so với con, tiên sinh từng nói cần cù bù thông minh, đại tài trưởng thành trễ, cho nên thúc đừng thất vọng với Lý Hòe, đọc sách là chuyện của cả đời, không nên gấp!"