Tráng hán bị thiếu niên giầy rơm giành trước một bước, đầu tiên là kinh ngạc vì đòn công kích mạnh mẽ của thiếu niên mạnh mẽ, lại sợ đối phương sát lực lớn, nếu liên thủ sẽ làm tổn thương người vô tội, trong lúc nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan, đành phải dùng tay ra dấu, để cho đồng bọn phía sau trước tiên vây lấy lão yêu vật trước, còn bản thân tráng hán tiếp tục áp sát, tránh cho thiếu niên không cẩn thận giết yêu không được, ngược lại trở thành bữa ăn thịnh soạn của lão yêu bà.
Tráng hán cảm thấy thiếu niên nhìn như thờ ơ lạnh nhạt, thế nhưng ra tay sắc bén này thuận mắt hơn rất nhiều so với đám vãn bối giang hồ vô tình gặp phải trong rừng kia.
Hành tẩu sơn dã, khó tránh khỏi gặp phải yêu quái quỷ quái, thông thường thì có nhãn lực phân rõ phải trái còn quan trọng hơn so với bản lĩnh cao thấp. Có bản lĩnh lớn cỡ nào thì làm chuyện lớn cỡ nấy, không thì cũng đừng gây thêm phiền phức, đây mới là tiền vốn sống lâu trăm tuổi.
Thật ra tráng hán rất ưa thích nhiệt huyết chân thành của đám nam nữ trẻ tuổi kia, nhưng cũng tức giận vì bọn họ lỗ mãng vô tri.
Phụ nhân dung mạo diêm dúa lẳng lơ kia vẫn không muốn buông cánh tay nam tử, sau khi chịu thiệt một lần, lần này không dám bất cẩn, cấp tốc nghiêng người, mắt thấy thiếu niên đáng hận kia lại một quyền bổ tới, quay người đá một cước, thế lực rất mạnh, cuốn theo tiếng sấm nổ mạnh, dù là hòn đá vách núi cũng sẽ bị một cước này đá thủng một lỗ.