Trần Bình An đưa hai tay hứng tuyết, xoa hai tay vào nhau, cười đi trở về hang động, đưa tay hơ lửa sưởi ấm xong, lúc này mới lấy một quyển sách từ trong gùi ra, bắt đầu nương theo ánh lửa ngồi đọc sách. Hắn đang đọc một quyển Nho gia điển tịch do Văn Thánh lão tiên sinh tặng, Trần Bình An có trí nhớ tốt, trên đường đi rất chăm mở ra đọc, nội dung đã thuộc nằm lòng từ lâu, chỉ là Trần Bình An vẫn thích lật sách giống như vậy, nhẹ giọng đọc thành tiếng.
Lý Bảo Bình từng nói, đọc sách trăm lần sẽ tự hiểu ra nghĩa.
Trần Bình An cảm thấy những lời này thật sự rất đúng.
Cho nên bây giờ mỗi lần trước và sau khi đứng tấn đi quyền dựa theo những gì ghi chép trong Hám Sơn Phổ, hắn sẽ dùng tới câu này, trong lòng tự nhủ với bản thân, đọc sách là như vậy, có lẽ quyền pháp cũng tương tự, nói không chừng luyện quyền trăm vạn lần, quyền ý sẽ tự sinh ra. Dù sao cần cù luyện quyền như vậy, ngày đêm không ngừng nghỉ, mỗi ngày đều tiêu tốn bảy tám canh giờ, có hiệu quả rõ rệt trong việc chắp vá lại thể phách tả tơi như mái nhà rách nát, nhất là phương pháp thổ nạp do Dương lão đầu truyền thụ, phối hợp với phương thức vận khí của Thập Bát Đình, Trần Bình An có thể rõ ràng nhận biết khí lực dần cường kiện hơn, cho nên duy trì mạng sống đã không còn là mục đích duy nhất nữa.
Trần Bình An mong muốn nhiều hơn một chút, ví dụ như nếu có cơ hội tương phùng, sẽ biểu diễn đứng tấn trước mặt một cô nương, thì nàng ấy sẽ không đến mức trưng ra vẻ mặt si ngốc giống như như lúc còn ở trong tổ trạch ngõ Nê Bình, dường như muốn nói trên đời này sao có thể có một kẻ ngu ngốc như vậy, mà nàng ấy sẽ giơ ngón tay cái với hắn, lại một lần nữa nói ra hai chữ, "Soái khí!"