Ánh mắt Ngụy Tấn đã hoàn toàn ảm đạm, không nhìn nữ tử đã khiến mình trúng tiếng sét ái tính, đỏ mắt nói, "Dù cho cô và hắn thành thần tiên quyến lữ trong mắt của thế nhân, thế nhưng cô sẽ không vui, Hạ Tiểu Lương, ta không gạt cô đâu, ta không muốn thấy cô không vui."
Đạo cô trẻ tuổi khẽ thở dài một tiếng, tuy rằng có lộ ra một chút thương cảm, nhưng đạo tâm vẫn vững như bàn thạch, "Ngụy Tấn, dù cho thật sự có một ngày cuộc sống của ta không được như ý, nhưng ta tuyệt đối sẽ không hối hận, càng không quay đầu lại thích Ngụy Tấn ngươi."
Ngụy Tấn lẩm bẩm nói: "Như vậy sao?"
Đạo cô trẻ tuổi xoay người rời đi.
Ngụy Tấn thật lâu sau vẫn không muốn dời bước, cô ấy không hối hận, nhưng hắn đã hối hận rồi, hối hận không nên hỏi ra một câu hỏi ngu xuẩn tổn thương cả người khác lẫn bản thân như vậy.