Tiểu đồng áo xanh trừng to mắt.
Oa, không hổ là con gái của thánh nhân Phong Tuyết miếu, thật sự rất xinh đẹp.
Đáng tiếc đáng tiếc, không thể trông mặt mà bắt hình dong, người này hình như tính tình không được tốt cho lắm, rất có thể một lời không hợp sẽ đánh chết mình, nếu không mình chắc chắn phải gọi một tiếng “phu nhân” rồi.
Nữ đồng váy hồng chớp chớp đôi mắt, tràn đầy vẻ tò mò và ngưỡng mộ, thầm nghĩ sau này khi mình lớn lên, cũng muốn giống như vị tỷ tỷ áo xanh ôn nhu dịu dàng trước mắt này.
Nguyễn Tú phá vỡ không khí trầm mặc trước, mỉm cười nói: "Trước tiên đến cửa hàng uống ngụm nước ấm, sau đó những thứ đang để ở nhà ta, ta sẽ giúp huynh chuyển hết về ngõ Nê Bình?"