Tào Tuấn trước sau vẫn giữ tư thế một tay đặt sau lưng, một tay vỗ nhẹ chuôi trường kiếm, "Ngươi là thiên tài tu đạo như vậy, chắc chắn là được gia tộc ký thác kỳ vọng cao, lại không có vài món bảo bối phòng thân? Ta không tin đâu. Trước tiên nói rõ mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì, nếu tiếp tục che giấu, không muốn công khai, thật sự sẽ có người chết, bởi vì ta sợ mình không cẩn thận đánh quá hăng say, không thu tay lại được, đến lúc đó chắc chắn ngươi sẽ chết không nhắm mắt."
Đối mặt châm chọc khiêu khích của kẻ địch, Lý Hi Thánh cũng không tức giận, giọng nói vẫn ôn thuần nhu hòa như trước, "Trần Bình An, có thể phiền các ngươi lui về phía sau thêm chút nữa, có thể lui ra ngoài bốn năm trượng là tốt nhất."
Tào Tuấn nâng tay vỗ mạnh lên trán, vẻ mặt tủi thân và uất ức nói: "Đối đầu kẻ địch mạnh, còn có thể nói chuyện phiếm thừa thải, ta thực tức giận."
Trong nụ cười lãnh đạm của kiếm tu trẻ ẩn tàng sát khí.
Tiếng vang phát ra khi Tào Tuấn đưa tay vỗ trán, phi kiếm đã bị che lấp trong tiếng vang kia, thật sự lặng yên không một tiếng động, giết đến ngay giữa lưng Lý Hi Thánh.