Trần Bình An bước nhanh chạy đến bên cạnh Lý Hi Thánh, vô cùng lo lắng nói: "Không sao chứ?"
Lý Hi Thánh mỉm cười nói: "Lần đầu tiên đánh nhau, lại gặp phải kiếm tu, thật ra trong lòng ta rất hoảng, nhưng kết quả cũng không tệ lắm."
Trần Bình An như trút được gánh nặng.
Phôi kiếm hình thỏi bạc trong tay áo đã yên tĩnh lại, sau khi Tào Tuấn rời đi, không còn rung động nóng hổi nữa.
Tiểu đồng áo xanh đột nhiên phi thân một cái lao thẳng tới, ôm lấy thắt lưng Trần Bình An, "Đáng sợ quá đáng sợ quá! Quả nhiên ta đoán không sai, không cẩn thận vừa đi ra đường, sẽ bị người ta đánh chết, không thể ở lại trấn nhỏ, không thể ở lại a, lão gia, xin ngươi thương xót, thả ta cút lên Lạc Phách Sơn tu hành đi, ta cam đoan, ta thề từ hôm nay trở đi, nhất định sẽ cần cù tu hành, ngày đêm không nghỉ, đừng nói là ăn mây uống sương, cho dù là ở Lạc Phách Sơn ăn rễ cỏ đất rỉ, ta cũng làm!"