Thôi Sàm tự giễu nói: "Hai mươi tuổi rời nhà, hai mươi bốn tuổi đi tới Trung Thổ Thần Châu, hơn trăm năm sau, có thăng có trầm, sau khi phản bội sư môn thì đi lang thang ba mươi năm, dạo chơi thiên hạ rồi trở về Bảo Bình châu, sống ở vương triều Đại Ly nhiều năm, người đã hai trăm tuổi, không trẻ nữa."
Ông lão lắc đầu nói: "Đây không phải Sàm Sàm trong ấn tượng của ta."
Thôi Sàm cười cười, thờ ơ nói: "Ông nội, ông có biết không, từ xưa tới giờ ông vẫn luôn như vậy, cái gì cũng là 'Ta cảm thấy', giống như trên đời này tất cả mọi người, tất cả đạo lý đều xoay quanh ông vậy. Có lẽ chỉ có sau khi ông phát điên mới không còn như vậy. Tuy ta không hiểu rõ nguyên nhân trong biến cố này, không hiểu vì sao Thôi thị không giam cầm ông lại, nhưng mà ta không nghĩ lần này ông tới tìm ta sẽ có ý nghĩa gì với hai chúng ta.”
Ông lão vẫn lắc đầu, "Ta tới tìm tiên sinh của các ngươi."
Thôi Sàm cười khẩy nói: "Lão tú tài? Ông ta đã rời khỏi Bảo Bình châu, đi đến Bà Sa châu lâu rồi, gây ra động tĩnh rất lớn, ngay cả một vầng thái dương trên vai lão tổ Trần thị Toánh Âm cũng bị lão tú tài trộm đi, hôm nay toàn bộ thiên hạ đều đang ồn ào huyên náo, chỉ là bây giờ không ai quản được lão tú tài, rất tiêu sái."