Lục Trầm thu lại suy nghĩ, đạo nhân trẻ tuổi đứng bên ngoài bờ tường nhoẻn miệng cười với cô gái bên trong sân, "Bần đạo đưa cơ duyên cho cô, cô không cần cũng phải nhận."
Cô gái cười lạnh nói: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Lục Trầm hỏi ngược lại: "Cô có biết ta là ai không?"
Trĩ Khuê sắc mặt âm trầm, "Ngươi là một đạo sĩ thối lỗ mũi trâu, có gì ghê gớm chứ?”
Lục Trầm mỉm cười nói: "Bần đạo tên tục Lục Trầm, cũng đủ nói rõ tất cả."