TRUYỆN FULL

[Dịch] Kiếm Lai

Chương 583: Mang kiếm đi về phương nam (2)

Trần Bình An cười nói: "Ta vốn muốn đi ra ngoài một chuyến, vừa đúng lúc mượn cơ hội này rèn luyện võ đạo, tranh thủ dựa vào chính mình tìm được cơ hội phá cảnh."

Ngụy Bách tò mò hỏi: "Lão tiền bối trong lầu trúc vẫn còn bực tức, có phải ngươi đã từ chối chuyện gì không?"

Trần Bình An không muốn nói chi tiết, dù sao cũng liên quan đến chuyện riêng tư của ông lão, nhưng khoảng thời gian này Ngụy Bách bôn ba lao lực, cộng thêm quan hệ với A Lương, cùng với tấm lòng chân thành của Ngụy Bách, cho nên Trần Bình An không ngại chọn ra một ít chuyện có thể nói, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ biết là một thần tiên Đạo giáo tài giỏi sắp đến trấn nhỏ, lão tiền bối nói muốn đưa ta một cơ duyên to lớn, ở bên cạnh xem cuộc đối chiến giữa ông ấy với thần tiên kia, lĩnh ngộ chân lý quyền ý, có thể lĩnh ngộ vài phần thì vài phần, nói không chừng có thể khích lệ tinh thần một hơi hăng hái bước chân vào tứ cảnh, hơn nữa còn có thể củng cố trụ cột tứ cảnh."

Trần Bình An tạm dừng một lát, "Ta hỏi lão tiền bối có mấy phần thắng, lão tiền bối rất công bằng, nói còn không được cửu tử nhất sinh, chắc chắn thấy bại không thể nghi ngờ, bởi vì hôm nay ông vẫn chưa thể trở về võ đạo đỉnh phong, cho dù trở về được, vẫn cứ là không có phần thắng. Lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ lạ, nếu chắc chắn thua, vì sao còn muốn đi đánh trận này, tiền bối nói nguyện vọng lớn nhất đời này của ông, chính là tìm vị đạo nhân nào đó được xưng là người biết đánh nhau nhất để đánh một trận, mới coi như không uổng cuộc đời này. Nếu vị khách không mời mà đến kia có quan hệ rất gần với đạo nhân “Chân Vô Địch”, trước hết đánh một trận, suy nghĩ cân lượng của mình, để biết được chênh lệch giữa hai bên rốt cuộc là lớn thế nào. Về phần giúp ta chen chân tứ cảnh, tặng cơ duyên, ông lão cũng nói là tiện tay thì làm mà thôi."

Trần Bình An tự giễu nói: "Đương nhiên ta cũng có lòng riêng, không dám bởi vì trận đánh này mà gây ra phong ba quá lớn, làm hại ngươi cùng Dương lão nhân Nguyễn sư phụ bận rộn hồi lâu lại thành công cốc, càng không mong…không mong Tề tiên sinh thất vọng. Cho nên ta liền nói thẳng ý nghĩ của chính mình với lão tiền bối, ông lão tức giận thì tức giận, nhưng mà không hề đánh ta, chỉ là mắng lá gan của ta còn nhỏ hơn hạt gạo. Ông mắng thì mắng, ta khuyên thì khuyên, khuyên ông mặc kệ thế nào, đợi quay về võ đạo đỉnh phong rồi đánh cũng không muộn, bằng không sẽ không được tận hứng. Lão tiền bối cũng chịu nghe những lời này, tuy ngoài miệng ông không nói, trong lòng quá nửa cảm thấy nếu không thể toàn lực xuất quyền, mới là tiếc nuối thực sự. Cho nên cuối cùng ông gạt đi suy nghĩ đánh nhau trong đầu, nhưng chưa thể nào mặt mày vui vẻ với ta được, trước đó ở lầu trúc, ngươi cũng nghe rồi đó, ông ấy vẫn còn đang nổi nóng."

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất