Màn trời phía trên Hạo Nhiên thiên hạ bị mạnh mẽ phá vỡ một lỗ hổng không biết lớn nhỏ, có cái gì rơi xuống, giống như bị người ta một quyền đánh rơi từ trên trời xuống.
Tuy tốc độ rơi xuống cực nhanh, nhanh hơn bất kì pháp bảo thượng thừa nào, nhưng vì khung đỉnh màn trời cách lục địa quá xa, cho nên chỉ cần trong lúc vô tình nhìn về phía bên đó, đều có thể phát hiện một màn hoành tráng kinh thế hãi tục này.
Tựa như một ngôi sao băng kéo theo cái đuôi dài lấp lánh sáng như tuyết, nhanh chóng bay về phía nhân gian đại địa.
Cả con thuyền côn ngư đều xáo động, thế cho nên sau khi Thu Thực chạy ra hỏi thăm, khi trở lại phòng liền vô cùng lo lắng nói với Trần Bình An, mau chóng đi tới đài ngắm cảnh của riêng phòng chữ Thiên bên kia mà xem, nhất định không thể bỏ qua. Trần Bình An liền dẫn theo Xuân Thủy Thu Thực đi qua thư phòng, đẩy cửa đi tới đài ngắm cảnh bên ngoài, quả nhiên thấy được ở phương tây xa xôi, có một ngôi sao băng vô cùng chói loá đang rơi xuống.
Nơi màn trời bị phá vỡ có một tiếng nói sang sảng mang theo niềm vui sướng vô cùng, tiếng nói vang lên, chậm rãi truyền khắp tâm hồ của Luyện khí sĩ nhân gian, "A Lương? Một quyền này của bần đạo như thế nào?!"