Thu Thực vừa định nói lời châm chọc, bị tỷ tỷ Xuân Thủy kéo nhẹ cánh tay, Thu Thực dù sao là tỳ nữ được dạy dỗ có trật tự của phòng chữ Thiên, tuy buồn bực nam tử trước mắt không tuân thủ quy củ và miệng lưỡi láu cá, nhưng vẫn chặn lại những lời đã chạy đến bên miệng. Xuân Thủy so với Thu Thực thì tâm tư kín đáo hơn rất nhiều, nam tử trước mắt, tốt xấu gì cũng là bằng hữu của khách quý Trần Bình An, lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý, chuyện quy củ, côn thuyền Đả Tiếu sơn các nàng đương nhiên phải nói quy củ, nhưng tuyệt đối sẽ không đến mức cứng nhắc, nếu không mối làm ăn béo bở du thủy của Đả Tiếu sơn đã sớm bị nhà khác đoạt đi rồi, đi ra bên ngoài, hòa khí phát tài, là đạo lý muôn đời không thay đổi.
Xuân Thủy nhìn về phía Trần Bình An, cười hỏi: "Công tử, vị ... A Lương này là bằng hữu của ngươi à? Là khách nhân ở phòng khác trên côn thuyền sao?"
Khi nói đến chữ A Lương, trong lòng Xuân Thủy cũng phần không được tự nhiên.
Còn về, nói A Lương này chính là A Lương kia, Xuân Thủy đánh chết cũng không tin, điều này giống như nơi phố phường ngõ hẻm vãi đầy phân gà cứt chó, xuất hiện một gã cùng tên với thủ phủ một châu, có một ngày đi vào ngõ nhỏ đến nhà làm khách, ai sẽ nghĩ tới hắn là thủ phủ cao không thể với tới kia?
Trần Bình An chỉ nói: "Là bằng hữu của ta."