Sạp bán hàng rong ngày qua ngày làm ăn bình thường, đứa nhỏ kia hoặc là lên núi hái thuốc trở về, hoặc là đi ra dòng suối bắt cá trở về, hoặc là giúp đỡ hàng xóm láng giềng gánh nước về nhà, lần lượt đi ngang qua sạp.
Rốt cuộc có một ngày, đứa nhỏ vốn nên đi lên núi hái thuốc lấy tiền, cho dù đã cõng gùi đi tới cửa ngõ Nê Bình, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyến đi trước đó gặp may mắn, hái được mấy vị thảo dược đáng giá, hủ gạo nhỏ trong nhà đã động trời đầy hơn phân nửa, ít nhất sau thời gian một tuần nó không cần phải lo lắng chuyện bị đói, vì thế đứa nhỏ liền ngẩng đầu nhìn mắt sắc trời âm u, tựa như đang nói với mình trời sắp mưa to, cho dù đi lên núi thì chắc chắn cũng sẽ nửa đường quay về.
Vì thế đứa nhỏ chạy về ngôi nhà tổ trạch, nó đặt cái gùi xuống, lấy ra mấy đồng tiền từ trong một cái hủ nhỏ để nơi chân tường, sau đó chạy nhanh ra ngõ Nê Bình, đi tới hướng sạp hàng.
Nhưng mà khi đứa nhỏ cách sạp càng ngày càng gần, bước chân cũng càng ngày càng nặng nề, tốc độ chạy cũng càng ngày càng chậm, thế cho nên khi chạy tới nơi còn cách rất xa, đứa nhỏ đứng tại chỗ, mặt mũi buồn cười tựa như đang đấu tranh tinh thần, nắm chặt nắm tay, nắm mấy đồng tiền dư kia.
Cuối cùng đứa nhỏ đến gần vài bước, ngồi xổm xuống, cứ như vậy ngẩng đầu ngây ngốc nhìn mứt quả đỏ tươi ghim thành xâu.