Sau khi đạo sĩ nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, Trần Bình An chờ một lát, không lựa chọn ở yên tại chỗ, yên tĩnh xem xét biến động, mà lại đi ra khỏi sương phòng, cách một lớp màn mưa, hắn nắm hờ bàn tay trần, nhìn phía sương phòng đối diện, "Ta biết là ngươi."Bên sương phòng đèn tắt đã lâu kia, cánh cửa chậm rãi mở ra, người đọc sách họ Sở bước ra, dáng người cao gầy, cầm trong tay cây đuốc lúc trước đã bị mưa to dập tắt, mặt lộ ý cười. Sau khi đối diện cùng Trần Bình An, người đọc sách nhếch khóe miệng, nâng cánh tay lên, vuốt phẳng phần trên của cây đuốc trong lòng bàn tay, nháy mắt đã châm lửa cây đuốc, ghim nhẹ phần đuôi đuốc lên cột hành lang, như ghim cả cây đuốc vào trong đó, "Ngươi nói ít nhất, nhưng mà thông minh nhất, đương nhiên, bản lãnh cũng không nhỏ, có thể loại trừ đồng tiền quỷ vật của Bạch Lộc đạo nhân. Chẳng qua suy cho cùng thì quỷ vật tam cảnh cũng chỉ có như vậy mà thôi, thiếu niên nhà ngươi chớ vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn..."
Trần Bình An không nói được một lời, t·h·â·n hình gầy gò không chút dấu hiệu biến mất tại chỗ.
Người đọc sách kia hơi kinh ngạc.
Chỉ trong tích tắc, một bóng người liền xẹt qua sương phòng giữa màn mưa, lao thẳng mà đến, bất ngờ đến nỗi người đọc sách thậm chí còn không kịp hoàn hồn, đã bị quyền cương như cầu vồng trắng trên không trung đánh một quyền, nện mạnh ngay vào đầu, cả người ngã ngửa ra, bị đánh xuyên qua dãy vách tường cửa phòng. Người đọc sách ngã văng ra bên ngoài hành lang sao thủ, cuối cùng nện lên trên một cột hành lang to lớn, cột hành lang phía sau lưng nứt nẻ ra một tấm mạng nhện nhỏ, người đọc sách lúc này mới gắng gượng ngừng lui người về phía sau, nôn ra máu không ngừng, thần hồn chấn động mạnh, vẻ mặt kinh hãi.Không đơn giản là lực quyền pháp rất to lớn, nghe rợn cả người, mà là quyền ý cùng quyền cương giao dung với nhau, đánh vào người hắn, thật sự là như roi đuổi tà ma trong tay tiên nhân, hung hăng quất roi, âm vật bình thường trời sinh khắc chế.
Một tiếng nổ lớn.