Trung Thổ Thần châu Long Hổ sơn, lại càng đại danh đỉnh đỉnh, không lệ thuộc mạch nào của Đạo gia tam giáo, là đạo thống tự lập môn hộ một phương, đạo sĩ thiếu niên Thần Cáo tông đương nhiên đã nghe tên từ lâu, nhưng chỉ giới hạn trong một ít truyền thuyết thần quỷ chí quái, phần nhiều là trong những lời đồn thổi của phố phường dân chúng kiến thức nông cạn. Luyện khí sĩ bình thường trên núi cũng sẽ không xem đó là thật, mà chỉ coi như câu chuyện cười để nghe, nhưng Thần Cáo tông dù gì cũng là tiên gia môn phiệt tông tự đầu, hiểu biết hơn rất nhiều so với người khác về với nội tình thực sự của Long Hổ sơn thiên sư phủ. Trương gia thiên sư một tay cầm ấn, một tay giữ kiếm tiên, đạo pháp khôn cùng, sát lực vô cùng. Cho dù là ở Trung Thổ Thần Châu thần nhân xuất hiện lớp lớp, tiên nhân thượng ngũ cảnh của họ cũng đủ chen thân vào hàng mười người đầu tiên trong danh sách. Điều này tương tự như chưởng môn Thần Cáo tông, thiên quân Kỳ Chân ở Đông Bảo Bình châu có địa vị siêu nhiên, cho nên Thần Cáo tông rất dễ dàng thấu hiểu được tiên khí tận trời của Long Hổ sơn.
Đạo sĩ Trương Sơn thừa thắng xông lên, vẻ mặt tràn đầy chính khí, nhìn thẳng chằm chằm lão đạo dẫn đầu ánh mắt lúc sáng lúc tối, "Dương Hoảng là đệ tử trước kia của Thần Cáo tông, vì một chữ tình mà lưu lạc đến tận đây, cho dù là người ngoài như tiểu đạo cũng cảm thấy xúc động vui buồn lẫn lộn, rơi lẹ vì đồng cảm với vợ chồng họ. Thần Cáo tông đứng đầu đạo thống Bảo Bình châu, lẽ ra cũng nên có khí độ tương xứng mới đúng?"
Tiểu đạo đồng Thần Cáo tông tuổi nhỏ nhất tay cầm thước gỗ cổ, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo cô gái đạo sĩ, lặng lẽ hỏi: "Sư tỷ, ta cảm thấy Trương thiên sư kia nói rất đúng á, tỷ cảm thấy thế nào?"
Cô gái bên hông có treo cây trúc tiên xanh vàng lắc đầu nói: "Mấy lời sáo rỗng ngu ngốc, đừng xem là thật."
Trần Bình An được mở rộng tầm mắt.