Lão đạo nhân sắp chết kia chính là Sùng Diệu đạo nhân, người để lại ấn tượng đầu tiên là kiêu ngạo và hám lợi.
Lão nhân có chút hồi quang phản chiếu, ánh mắt vốn đục ngầu dần sáng lên vài phần, ngẩng đầu cười với Lưu thái thú: “Lưu đại nhân, nếu lần này tiên sư Linh Tê phái cứu được Yên Chi quận, diệt trừ hết thảy ma đầu lớn nhỏ, sau này mấy chục nhân khẩu già trẻ của cả nhà ta, liền phải phiền toái Lưu đại nhân, vị quan phụ mẫu này, chiếu cố nhiều hơn.”
Lưu thái thú gật đầu trầm giọng nói: “Sùng Diệu đạo trưởng cứ yên tâm, dù ngày nào đó ta không còn tại chức ở Yên Chi quận, cũng sẽ bẩm báo với quận thủ mới biết được chiến sự hôm nay, biết được Sùng Diệu đạo nhân đã có công lớn với Yên Chi quận. Tóm lại, ta tuyệt sẽ không để người nhà của đạo trưởng chịu ủy khuất.”
Lão đạo nhân khó khăn ôm quyền cảm tạ, sau đó quay đầu sang nhìn đạo sĩ trẻ tuổi Trương Sơn Phong, khóe mắt hơi đỏ, cười nói: “Trương Sơn, nếu không phải ngươi ngốc nghếch không màng mạng sống, chỉ sợ lúc đó ta đã bị người ta đánh cho đến chết rồi, nói không chừng còn phải để ma đầu kia chạy thoát. Ta làm sao có được kỳ tích tự tay chém giết ma đầu như hôm nay…”
Lão đạo nhân ho khan, ho rất dữ dội, tất cả mọi người liền khuyên Sùng Diệu đạo nhân đừng nói chuyện nữa.