Trần Bình An sắc mặt ngưng trọng, hỏi: “Ngươi muốn cướp thanh kiếm này?”
“Liễu Xích Thành” nheo mắt cười, giống như vừa nghe được một chuyện cười cực lớn, chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: “Kiếm thì đúng là hảo kiếm, nhưng ta thật sự không có hứng thú. Ta biết ngươi không tin những lời này, không sao cả, ta mạnh hơn ngươi rất nhiều, ngươi chỉ cần nhìn việc ta làm là được. Đúng rồi, ngươi có từng nghe qua một câu nói này chưa? Thế gian hảo vật bất kiên lao, thải vân dịch tán lưu ly thúy.” (Vật ngon, cảnh đẹp trên đời không bền vững, mây màu dễ tan, lưu ly dễ vỡ)
Trần Bình An gật đầu nói: “Ta từng đọc qua trong thi văn.”
Liễu Xích Thành vung tay áo lên, khói nước mông lung, mây che sương phủ, rơi xuống phía đống lửa, nhìn về phía bên này thì không có nửa điểm dị thường. “Liễu Xích Thành” đang cùng Trần Bình An nói chuyện rất vui vẻ. Trên thực tế, hàn sĩ nước Bạch Thủy này mặc đạo bào màu hồng phấn, ngọc thụ lâm phong, cảnh này quỷ dị đến tột cùng.
Liễu Xích Thành tiếp tục nói: “‘Thải vân dịch tán’, là nói về Thải Vân Gian ở Bạch Đế Thành, mây tía tụ tán như bay trong hư không, phong cảnh tráng lệ.”