“Triệu Dao khi đó bị Thôi Sàm ngăn cản, bị tình thế ép buộc, phải giao ra ấn chương ‘Thiên hạ nghênh xuân’. Đây vốn là chuyện ta đã tính trước, cho nên ta đã nói trước với Triệu Dao, bảo hắn không cần câu nệ về sự tồn vong của ấn chương. Nhưng sau đó, trên đường Triệu Dao đến châu khác, lại gặp được cơ duyên, tâm cảnh của hắn vẫn xuất hiện một chút sơ hở. Sau này nói không chừng còn cần ngươi, vị tiểu sư thúc trên danh nghĩa này, giúp hắn một phen.”
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Tề Tĩnh Xuân cười nói: "Ngươi muốn nói là chưa đồng ý với yêu cầu của tiên sinh ta, cho nên không phải là tiểu sư đệ của ta? Không sao, ngươi không nhận lão tú tài làm tiên sinh, ta vẫn nhận ngươi làm tiểu sư đệ."
Trần Bình An gãi đầu, gật đầu nói: "Được!"
Tề Tĩnh Xuân vỗ vai Trần Bình An: "Một đường đi tới đây, mệt nhọc lắm phải không?"