Trần Bình An ngộ ra điều gì đó khi ngắm thác, nhưng cuối cùng vẫn không rút Hoè Mộc Kiếm ra để chém như một kiếm của Tề tiên sinh khi đối đầu với phấn bào đại yêu ở cổ tự.
Trần Bình An tự nhủ: "Rốt cuộc là sao đây? Vì sao ta cứ cảm thấy nếu xuất kiếm thì chắc chắn là sai? Chẳng lẽ luyện quyền và luyện kiếm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, một cái thì cần cù bù thông minh được, còn cái kia thì chỉ xét thiên phú tư chất?"
Lúc này Trần Bình An vẫn chưa biết rằng, không phải hắn ngộ tính quá kém, càng không phải không có thiên phú luyện kiếm, mà là những gì hắn thấy về kiếm, bất kể là người cầm kiếm hay thần thông kiếm thuật của họ, đối với Trần Bình An ở Võ Phu tam cảnh mà nói, thực sự quá cao xa.
Nhưng vấn đề ở chỗ, nhãn lực của Trần Bình An rất tốt, nhìn rõ được nhiều chỗ mà võ phu bình thường không thấy được, điều này lại càng tạo cho Trần Bình An một gánh nặng vô hình. Mỗi khi hắn muốn xuất kiếm, Trần Bình An vốn quen với việc theo đuổi sự tận thiện tận mỹ sẽ cảm thấy thanh trường kiếm trong vỏ nặng ngàn vạn cân.
Những gì Trần Bình An thấy và nghe trên đường đi, bất kể là kiếm của Phong Tuyết Miếu Ngụy Tấn đã đạt tới Lục Địa Kiếm Tiên, người chưa tới mà kiếm đã đến, một kiếm chém vỡ thiên địa của giá y nữ quỷ, hay là sau đó trường kiếm của Mặc gia hào hiệp Hứa Nhược mới ra khỏi vỏ một chút, mượn sơn mạch quán tưởng mà có được để chống đỡ kiếm của Ngụy Tấn, hoặc là một kiếm tiện tay của Tề Tĩnh Xuân, nhẹ nhàng thoải mái chém đứt Hỗn Nguyên Kim Quang Trận truyền thừa đạo thống của Bạch Đế Thành.