Chứng kiến một vị thuần túy võ phu từ Tam cảnh đột phá Tứ cảnh, lại có cảnh tượng này đáng xem, Tống Vũ Thiêu cảm thấy dù cho giang hồ hiện nay có không còn được yêu thích, có thể sống thêm vài năm cũng đáng.
Tống Vũ Thiêu khẽ vỗ về thanh kiếm cũ bên hông. Bị khí tức hùng hồn bên thác nước kia dẫn dắt, thanh trường kiếm trong vỏ đã sớm cùng lão nhân tâm ý tương thông, có chút cô quạnh khó nhịn. Đứng trong thủy tạ, Tống Vũ Thiêu có chút cảm thương nói: "Nếu Cao Phong còn tại thế, đêm nay nói không chừng hắn sẽ đứng ở đây."
Trang chủ đời thứ hai của Kiếm Thủy sơn trang, Tống Cao Phong, cũng chính là phụ thân của thiếu trang chủ Tống Phượng Sơn, cũng là phôi kiếm tư chất nhất đẳng thế gian, chỉ tiếc trời ghen tị anh tài, vì tình mà lầm đường lạc lối. Đây cũng là tâm kết lớn nhất của Tống Vũ Thiêu. Bi kịch kia, phần lớn là do một tay Tống Vũ Thiêu tạo ra. Bởi vì mẫu thân của Tống Phượng Sơn cũng xuất thân từ sơn trạch tinh quái, là tồn tại cấm kỵ không được thế nhân dung thứ. Nhưng khi đó Tống Vũ Thiêu ý khí ngút trời, chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt thế tục, chỉ dựa vào một thanh kiếm, ngạo thị triều đình cùng võ lâm Sơ Thủy quốc, tự nhận giang hồ đã không còn đối thủ, bèn bắt đầu một mình lên núi tìm tiên. Cuối cùng cứu được một tiểu cô nương tính tình thuần lương, là thảo mộc thành tinh hóa thành hình người. Tống Vũ Thiêu chẳng những không ghét bỏ xuất thân của nàng, ngược lại còn đưa về sơn trang. Nàng cùng thiếu niên Tống Cao Phong lưỡng tình tương duyệt, Tống Vũ Thiêu vẫn không hề dị nghị, cuối cùng thản nhiên ngồi ở vị trí cao đường, nhận chén rượu kính của đôi uyên ương ân ái kia.
Nếu chỉ dừng lại ở đây, cũng coi như một mối lương duyên tốt đẹp. Nhưng thế sự khó lường, một mảnh vườn hoa được nữ tử tinh mị cẩn thận bồi dưỡng, linh khí dồi dào, hoa cỏ bốn mùa đều xuân, không biết từ khi nào, võ lâm nhân sĩ đồn đại sai lệch, mảnh vườn hoa ở hậu sơn sơn trang này đã trở thành linh đan diệu dược mà vô số võ phu trong giang hồ mơ ước, ăn một gốc liền có thể tăng thêm mười mấy năm công lực. Sau đó, nếu có người lén hái một hai gốc, nữ tử thiện lương sẽ mắt nhắm mắt mở, mặc kệ cho tên trộm lấy đi là được. Sơn trang cũng từng tuyên bố, thực vật trồng trong vườn hoa không có thần hiệu giúp người tăng công lực, chỉ là hơi có thể kéo dài tuổi thọ mà thôi. Theo thời gian trôi qua, những cao nhân tông sư trong giang hồ thèm muốn vườn hoa dần dần dập tắt ý nghĩ xấu xa kia. Nhưng có một ngày, vườn hoa bị người ta trộm mất hơn phân nửa, tên trộm vẫn không hài lòng, giẫm nát những cây hoa còn lại, khắp nơi bừa bộn. Vườn hoa không có ích cho việc nâng cao cảnh giới của võ phu giang hồ, nhưng lại là cơ duyên đại đạo của thê tử Tống Cao Phong, sau tai kiếp này, nữ tử đau lòng muốn tuyệt, hình tiêu cốt lập.
Tống Cao Phong lần theo dấu vết, tìm ra thủ phạm, lại là một nữ tử giang hồ vì yêu sinh hận với hắn. Một kiếm kia, Tống Cao Phong đâm ra không chút do dự, chỉ là lại bị phụ thân của nàng ta ngăn trở. Phải biết người đó là võ lâm minh chủ đương thời của Sơ Thủy quốc, là quyền pháp tông sư danh chấn mấy nước, lại xuất thân võ tướng biên cảnh, quan hệ chốn quan trường thâm căn cố đế, được Hoàng đế bệ hạ coi trọng tín nhiệm, cái gọi là võ lâm minh chủ được chúng vọng sở quy, chẳng qua cũng chỉ là một thủ đoạn của Hoàng đế để quản thúc giang hồ.